”Tình yêu của tôi…” – From Lily Blue Flower’s blog
Có những lúc tôi không hiểu dc tôi yêu cái gì, yêu ai và điều gì. Có những lúc tôi tự hỏi có phải mình đang sai ở đâu đó không? Mình có đang đi lầm đường không…
Tôi yêu gia đình tôi, đương nhiên. Yêu dẫu tôi chưa bao jo nói rằng mình yêu. Dẫu nó đã làm tôi tổn thương, và liên tục làm tôi tổn thương. Tôi muốn làm những điều có thể cho gia đình của tôi. Và thật sự tôi luôn mong muốn gia đình mình hạnh phúc. Hồi bé tôi rất hay tưởng tượng. Tôi đã từng tưởng tượng nếu có 1 người trong gia đình phải chết, tôi sẽ là người đó. Rất đơn giản, mất đi 1 người như tôi không là vấn đề gì. Nhưng nếu mất cha, mẹ và em tôi sẽ k có ai chăm sóc. Mất mẹ, ngược lại cha và em sẽ chẳng có ai quan tâm. Mất em gái, tôi cũng như chết theo. Chỉ có tôi là người hợp lí nhất trong những chuyện này…
Tôi yêu bạn bè tôi. Mỗi người đều có một vị trí rất riêng biệt trong lòng tôi. Tôi không thể nói rằng tôi yêu ai hơn, và nếu phải lựa chọn tôi sẽ lựa chọn ai. Tôi không thể chọn ai và đương nhiên sẽ không bao jo để mình phải chọn ai. Tôi yêu họ theo những cách rất khác nhau. Nếu có chuyện j đó xảy ra, tôi sẽ nói cho soulmate đầu tiên. Sau đó sẽ báo ngay cho my melody và my bff. Sau đó nữa sẽ là my pink sunshine, my harmony. Tiếp theo, my rainbow. Và cuối cùng, khi tôi bình tĩnh và làm chủ dc mình, tôi sẽ báo cho my everything. Đừng hỏi tôi tại sao. Tôi sẽ làm như vậy, và đã làm như vậy. My everything là cuối cùng, bởi vì khi tôi nói với bạn, thì tôi chắc chắn sẽ làm những điều tôi đã nói với bạn, không có sự thay đổi nào nữa. Đó là quyết định chắc chắn cuối cùng.
Tôi yêu công việc của tôi. Tôi thích đọc sách. 2 ngày gần đây tôi đọc dc 2 cuốn sách: “Vùng nước hắc ám” (Suzuki Koji) và “Lí trí và tình cảm” (Jane Austen). Và bjo tôi bắt đầu với tập 1 của “Chiến tranh và hòa bình” (Lev Tolstoi). Tôi thật sự thích sống giữa những cuốn sách. Hiện jo vẫn đang đọc song song cuốn “Nhân học – định tính định lượng”, tôi cảm thấy dễ chịu. Có lẽ, tôi nên tìm một công việc liên quan nhiều đến sách. Trước đây yêu văn học, và bjo vẫn vậy. Nhưng tôi cũng yêu nhân học, mặc dù đó chỉ là một bước chân của 1 người đang nhắm mắt mà đi…
Tôi yêu violin và âm nhạc nói chung. Những điều này khiến tôi cảm thấy mình sinh động và thật sự có thể làm dc 1 điều gì đó. Khi kéo đàn, dường như thời gian xung quanh tôi ngừng trôi. Tôi không cảm nhận nhịp đập của thời gian. Chỉ có tôi và cây đàn mà thôi.
Tôi yêu người yêu cũ của tôi. Mặc dù thật sự chuyện đó đã trở thành một điều quá xa vời, tôi vẫn yêu anh. Chỉ có điều, tình yêu này đã theo 1 sắc thái khác. Tôi yêu anh và những cử chỉ, lời nói của anh trong quá khứ. Hiện jo thì không. Có lẽ tôi chỉ đang yêu quá khứ của mình. Nhưng có hề gì? Vì bây giờ đối với tôi anh như 1 người anh trai. 1 người anh đặc biệt của tôi. Anh đã dạy tôi rất nhiều điều, khiến tôi hiểu ra nhiều điều. Dẫu sao, tôi vẫn yêu anh.
Tôi yêu DBSK của tôi. Thật sự tôi yêu họ. Tôi yêu cách họ bên nhau. Cách họ hát. Cách họ thể hiện âm nhạc của mình, của chính mình chứ không phải của ai khác. Bạn sẽ bảo rằng BigBang rất cá tính, G-Dragon hay TOP thật cá tính? Vâng… Nhưng nó chẳng phải là của họ. Bạn sẽ thấy nó đầy rẫy trên bảng nhạc của US- UK. Bạn sẽ thấy những yếu tố lắp ghép không thay đổi hoặc có biến đổi chút ít. Rất dễ nghe và rất dễ quên. Âm nhạc gồm giai điệu và hòa âm, đó là bản chất chính của âm nhạc. DB có những điều đó, những giai điệu của riêng họ và cách hòa âm của riêng họ. Những vẻ ngoài đẹp trai, vũ đạo… chỉ là những nét điểm tô thêm mà thôi…
Và tôi yêu Jae Joong của tôi. Yêu quá khứ, hiện tại và có lẽ là cả tương lai của anh. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về anh. Không điều kiện và không hạn định. Bởi vì anh đã dạy tôi rất nhiều. Anh khiến tôi hiểu rất nhiều điều. Anh làm tôi thay đổi, làm tôi tin tưởng. Vâng, tôi yêu anh bằng tất cả những gì có thể.
…
Lam Hanh Tran : chỉ một lần “J’aime” cho cái entry của bà có vẻ như là không đủ đối với tôi, bà Lily ạ
Tôi cũng có những tình yêu của mình, gia đình, bạn bè, công việc, sở thích,…những thứ có lúc tôi tưởng đã đánh mất nhưng thật ra chỉ tạm rời xa để rồi lại quay về với đầy đủ ý nghĩa của nó trong cuộc sống của tôi.
Có một khoảng thời gian tôi cảm thấy như cả thế giới quay lưng lại với mình. Người tôi yêu thương nhất cho tôi một nhát chí mạng. Niềm tin sụp đổ, tinh thần cũng theo đó mà xuống dốc không phanh. Công việc đem lại sự kiệt quệ về tinh thần và thể xác nhiều hơn là hứng thú. Không một người thân bên cạnh, không ai để chia sẻ, tôi rơi mãi xuống một cái hố sâu hun hút tưởng không có cách nào thoát ra…
Vào lúc đó, DBSK và một ai đó tôi gọi là soulmate [ ;)) ] xuất hiện, vực tôi dậy khi tôi gần như đã chạm đáy. Nghe có vẻ ngốc nghếch nhưng đôi khi một điều gì đó để quan tâm và một ai đó để chia sẻ cũng có thể kéo một người ra khỏi quãng đời đen tối nhất. Tôi tin vào điều đó khi sự xuất hiện của họ đã đem lại những gam màu tươi sáng cho cuộc sống chỉ có màu xám lúc bấy giờ của tôi…
Nghe nhạc DB tôi cảm thấy vui vẻ và yêu đời hơn. Xem show DB, tôi tìm lại được tiếng cười của mình. Đọc fic DB, tôi như được sống trong một thế giới khác, thế giới đầy tình cảm và sự quan tâm mà họ dành cho nhau. Ngắm DB dường như cũng cho tôi thêm năng lượng cho một ngày mới. Cứ thế, tôi dần thôi nghĩ về những điều làm tôi đau…
Và không biết từ bao giờ, tôi trông chờ đến mỗi buổi tối chỉ để onl và nói chuyên với ai đó (lúc này chắc đang hí hửng đọc com của tôi ;))…). Cuộc sống thật sự của tôi có lẽ chỉ bắt đầu vào lúc đấy. Là lúc tôi được chia sẻ về những tủi cực của cuộc sống xa nhà, được khoe khoang về những thành tích nho nhỏ của mình, và được điên đủ mức độ có thể với tình yêu chung Yunnie…
So với phần đông Cass, tôi đến với DB khá muộn. Nhưng tôi không hối hận vì điều đó, vì nếu gặp họ sớm hơn, tình cảm tôi dành cho DB sẽ chỉ là sự yêu thích đơn thuần đối với một nhóm nhạc. DB đã xuất hiện đúng lúc nhất có thể và vì thế, họ chiếm giữ một vị trí vô cùng đặc biệt trong tôi…
Một số người có thể nói tôi điên, nhưng tôi không ngại điều đó, bởi hơn ai hết, chỉ có tôi hiểu rõ nhất tình cảm của mình và ý nghĩa của họ đối với mình 😀
(Tôi cũng không biết tại sao lại đi kể với bà mấy cái này làm gì, chắc tại entry của bà làm tôi có hứng quá :D. Lần đầu tiên com dài thế này trong một cái entry :”>)
…
Thuy Linh Luong : chỉ là tui đọc cái note này của bà trễ quá, nếu ko thì ngày từ hôm qua bà đã có một cái comm khá hoành để mà đọc như cái trên! ;)) ở đâu có hạnh, ở đó có linh và có lẽ là ngược lại! ;))
tôi yêu nhiều thứ bà ạ, tôi yêu cha mẹ, tôi yêu gia đình, tôi yêu những thứ tôi thích, và thậm chí tôi yêu cả cái sự học của mình,… nhưng trên hết tôi yêu chính bản thân tôi, cứ nói tôi ích kỉ, cứ nói tôi chỉ biết chính mình, tôi chấp nhận hết, vì đó là sự thật!..
ngày xưa có khi tôi nghĩ, phải chăng mình cũng muốn mình chết trc người thân của mình, là mình cao cả quá sao? ngẫm ra thì chẳng phải, chỉ là tôi ko muốn phải đau khổ khi người thân tôi xa tôi vĩnh viễn, đó cũng là tôi nghĩ tới bản thân tôi thôi, phải ko?…
tôi yêu bạn bè tôi, theo một cách nào đó, tôi yêu họ thật, yêu giờ phút bên họ, yêu cách họ quan tâm tới tôi. có lúc tôi cũng buồn vì một trong số họ chẳng hiểu tôi, rồi tôi cũng quá sức khó khăn để gạt đi những lời nói của họ mà vô tình hay cố ý làm tổn thương tới tôi! nhưng tôi vẫn yêu họ, theo một cách nào đó…
nếu tôi tưởng tượng nếu 1 người bạn của tôi đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời tôi, tôi sẽ thế nào? câu trả lời là ko gì cả, tôi yêu họ theo cách của tôi, nhưng chỉ cần họ muốn đi khỏi cuộc đời tôi, ko còn là bạn bè tôi, tôi sẽ để họ đi, hoặc đơn giản hơn, tôi sẽ lặng lẽ ra khỏi cuộc đời họ, chỉ vì tôi ko ưa chuyện phải quan tâm cho một người khác mà họ ko quan tâm đến mình…
bạn bè tôi đối với tôi là thế, chỉ trừ soulmate của tôi. đã có lúc chúng tôi cũng chẳng khác gì những người bạn thông thường cả, khi cả hai đều theo đuổi những mối quan tâm riêng mà vô tình bỏ quên người còn lại, thế rồi tới một lúc, là hoàn cảnh đẩy đưa hay gì đó, chúng tôi lại gắn bó, lại khắng khít hơn bất cứ ai? vậy tôi nên bảo bất hạnh của soulmate là cơ hội của tôi chăng? … tôi chả biết. chỉ biết dù sao, tôi cũng muốn đc nghe soulmate của tôi kể lể, đc biết mình cũng có ý nghĩa biết bao đối với ng khác, mặt dù tôi chả làm gì ngoài việc phát biểu vài câu lảm nhảm ngây ngô, hay là truyền cái gọi là tình yêu nhỏ cho bạn, soulmate nhỉ?:X tôi chẳng sâu sắc, tôi thích sự đơn giản, nên tôi chỉ thế thôi, lảm nhảm thế thôi, chỉ là tôi biết, tôi hết lòng với soulmate của tôi, bạn cũng biết, đúng ko?… nếu soulmate của tôi bước ra khỏi cuộc đời tôi, cái vỏ của tôi sẽ vẫn thế, nhưng bên trong ko chỉ là rạn vỡ nữa, mà là tan nát rồi!:))
tôi yêu dbsk cũng theo cách của tôi. tôi chẳng bao h phủ nhận ban đầu tình yêu của tôi cũng chỉ là một loại trào lưu, cũng là phong trào thôi, lúc đầu tôi đến với họ chẳng phải vì chính kiến của mình, mà là phải tìm hiểu để phù hợp với người khác, thế đâu phải là sai? tìm hiểu để biết, để hiểu, để đến lúc tôi yêu thật sự dbsk và yunnie, thời gian đấy cũng khá dài, bà ạ!^^
Yunnie của chúng tôi ko hoàn hảo, yunnie còn thiếu sót nhiều điều, nhưng từ ngày đầu kể từ khi tôi thích dbsk, tôi chỉ chăm chăm nhìn vào yunnie thôi!^^ thích là thích mà, yunnie ko nổi bật về tài năng, yunnie có cái ngô ngố riêng của mình, yunnie cũng có khó khăn trong cuộc sống, có hết chứ! chỉ là thích thì thích thế thôi! :X và khi soulmate của tôi cũng thích yunnie, tìh yêu đó tăng thêm vài bậc!^^ chỉ là tìm thêm 1 điều đồng cảm giữa chúng tôi, thật sự là rất ý nghĩa!^^
tôi thích db vì gì, tôi ko thể trả lời chính xác, chỉ là đó là lần đầu tiên, tôi quan tâm nhiều đến thế, tìm hiểu nhiều đến thế, trăn trở nhiều đến thế với một nhóm ng của công chúng, đối tượng với tôi trc đây chỉ để ngắm để nhìn chứ ko để có ý nghĩa và tâm huyết như vậy! ko có gì là tuyệt đối cả, bà nhỉ?^^
thôi tôi mệt rồi, tôi dừng đây, lần đầu tiên tôi viết dài đến thế, lẽ ra nên làm 1 note riêng để tag bà mới phải, lily nhỉ!^^
Ps: soulmate của tôi à, yêu nhất ấy!
…